Truyện Nghe Đâu Ảnh Đế Rất Cao Lãnh của tác giả Lý Truyện Ngôn. Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không, Sủng. Chương 46: Chương 46: Tự chọc mù hai mắt nếu cậu là nữ, thì khác đấy. Cậu có thể bắt đầu từ bạn bè, chờ "cô ấy" bắt đầu quen, thì cứ tìm lý do cho
Lễ trao giải thượng, cao phú soái hào môn ảnh đế lệ thừa diễm, ở mọi người chúc mừng trung bắt được đệ thập cái ảnh đế cúp. Về đến nhà, bị tiểu trợ lý đổ ở cửa, chỉ vào hắn trong tay cúp, "Cái này, ta muốn, ta cho ngươi đổi." Lệ thừa diễm nhìn tiểu thiếu niên tinh xảo mặt mày, trêu đùa: "Ngươi lấy cái gì đổi? Lấy thân báo đáp sao?" "Không."
Bạch Lê Chi: "Không, Thời Mật là ba của tôi." *Mối tình đầu, không có người yêu cũ xấu xa. *Trong phim vừa trêu ngươi vừa cợt nhả, bên ngoài là ảnh đế lạnh lùng cao ngạo 31 tuổi x Tiểu tiên nữ 19 tuổi có mạch não vừa kỳ lạ vừa đáng yêu, cả trong phim lẫn ngoài đời.
Posts about Lâm Mộ An written by Tiểu Tiên Nữ. Trọng Sinh] Ảnh Đế Hiền Thê - Mị Dạ Thủy Thảo; Thẻ: Lâm Mộ An [Trọng Sinh] Chàng Trai Khôi Ngô, Trầm Lặng - Chương 35 1.TRUYỆN ĐƯỢC EDIT VÀ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WORDPRESS "NHÀ CỦA TIỂU TIÊN NỮ".
Ảnh Đế Là Cái Người Cuồng Làm Nũng. xiaocaomeie00 Tháng Tư 20, 2020 Truyện của Dâu nhỏ. Tác Giả: Gia Dư. Edit: Dâu Nhỏ. Tình trạng: Hoàn Thành. Số Chương: 92 chương + 6 PN. Thể Loại: Showbiz, Nữ chủ, Nhẹ Nhàng, Ngọt, Sủng, Hiện Đại, HE…. Văn Án: 19 tuổi xuất đạo. 20 tuổi
.
Giới thiệu Tác giả Bán Tiệt Bạch Thái Edit Sym Bìa Sym Raw/Convert Mễ Trùng Wikidich, lupan_lan93 TTV Văn án Năm 16 tuổi, cô đến bên anh, anh bận nhiều việc…xử lý nội vụ công ty, vội vàng đi đóng phim, nhưng vẫn không quên kiểm tra bài tập của cô. Một người mạnh miệng như cô bày ra vẻ mặt đầy nước mắt, lôi kéo hỏi anh “Anh làm anh hùng tái thế của em được không?” Anh lau đi nước mắt của cô, nói “Được.” Năm 19 tuổi, cô thi đại học, anh tự mình bay từ nước ngoài về, đêm đó, giới truyền thông tò mò tại sao Lâm ảnh đế không tham dự, ngày hôm sau liền có truyền thông chụp được, anh xách theo một chiếc valy màu hồng, đưa cô gái của anh đến trường đại học, gây ra bùng nổ tin tức. Năm cô 20 tuổi, trong nhà buộc anh kết hôn, anh nói phải chiếu cố cô cho tốt, vì thế từ chối rất nhiều thiên kim hào môn. Năm cô 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, anh dưỡng cô thành cô dâu của mình, anh là nam thần của vô số người nhưng lại là chồng của một mình cô.
"Tiền nhiệm gì chứ?" Lâm Trứ hỏi lại, thấy cô nhóc đưa mắt về phía đằng sau thì anh hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ở đó có một bóng người đang dựa vào hành lang, toàn thân màu đen, Triệu Mẫn đeo chiếc vòng cổ kiểu mới nhất, ánh sáng lấp lánh, đôi môi đỏ rực, trùng hợp cô ta cũng nhìn về đây, vừa lúc chạm mắt với Lâm Mẫn chậm rãi nở nụ cười, Lâm Trứ hờ hững dời mắt, nhìn về cô nhìn của Kỷ Vi cũng quay trở về, cô bĩu môi, Lâm Trứ ghé sát vào cô, thấp giọng nói "Không có tiền nhiệm gì cả, em hiểu lầm rồi. Có muốn đến hỏi Triệu Mẫn xem lúc anh và cô ta gặp nhau đã nói những gì không?"Bên tai Kỷ Vi nóng lên, lông mày hơi chau lại, "Anh và chị ấy có thể nói gì ấy hả? Ngồi nói chuyện lâu như vậy, bộ dạng còn rất thân thiết nữa chứ."Lâm Trứ khẽ cười một tiếng, không trả lời cô, chỉ đơn giản đưa tay ra xoa bóp cánh tay cô nhóc đang đặt trên tay vịn, bộ dạng thưởng Vi tức giận rút tay về, tự mình Trứ nhướng mày nhưng cũng không cố chấp bắt lấy tay cô, bởi vì máy quay quay về phía này, cố ý dừng một lúc trên gương mặt cô nhóc, mà trong hội trường người ngày một đông, kế bên họ từng hàng từng hàng dần được lấp đầy. Hà Hoài cao lớn ngồi ở vị trí phía trước, đưa tay sửa sang lại cổ áo mới thong thả quay đầu ra sau nhìn, cùng Kỷ Vi chào Vi lễ phép nói "Chào Hà ca."Hà Hoài trên mặt là ý cười, lúc đầu còn kinh ngạc nhưng trải qua một màn bùng nổ trước đó, hiểu rõ ràng ý Lâm Trứ thì giờ đây cũng không còn ngạc nhiên giới giải trí chuyện gì cũng đã chứng kiến qua, chỉ là trước đây Lâm Trứ chưa gặp được người phù hợp mà ta nói chuyện với Lâm Trứ, trong lời nói mang ý tứ 'anh đây là trâu già gặm cỏ non nha, một cô gái tốt đẹp như vậy mà lại thua trong tay anh, lúc trước tôi còn tưởng rằng anh với La Phàn có thể ở bên nhau đó...'Kỷ Vi dù đang bực bội nhưng vẫn dóng lỗ tai lên nghe người đàn ông nói chuyện không có ý muốn giấu, Kỷ Vi nghe được cái tên La Phàn thì liền nhớ đến bộ phim > siêu nổi mùa hè năm nào đó, trong phim có rất nhiều mỹ nhân, tất cả đều quay quanh người đàn ông là Lâm Trứ, quả thật rất có phúc. Trong phim La Phàn một người được anh thị tẩm, còn là nghệ sĩ cùng Lâm Trứ hôn môi, hơn nữa nghe đồn cô ấy rất thích Lâm Trứ, scandal của hai người cũng liên tiếp không Vi càng nghĩ càng giận đến muốn đá Lâm Trứ một Hoài quay người lại, cười gọi Kỷ Vi một tiếng "Vi Vi."Lại kêu thêm một tiếng Vi Vi thì cô mới hoàn hồn, nhìn vào cặp mắt đào hoa của Hà Hoài, cô sửng sốt, "A? Hà ca ạ?"Hà Hoài cười khẽ "Ngẩn người làm gì đó.""Không ạ." Kỷ Vi phát hiện Lâm Trứ xích lại gần mình, tay anh đặt lên mu bàn tay cô, theo phản xạ cô định hất tay anh ra, ở phía trước Hà Hoài thấy thế thì không nhịn được cười, anh ta hỏi "Vi Vi, sao em lại thích anh ấy vậy hả?"Kỷ Vi nghiêng đầu nhìn Lâm Trứ, bởi vì anh muốn nắm tay cô nhưng bị cô không lên tiếng cự tuyệt nên đang dựa người về phía sau, một bàn tay khác gác lên tay vịn, chống cằm nhìn cô, đôi mắt bình như vậy, đúng là đẹp chết đi Vi nhìn anh, sau đó quay đầu nói với Hà Hoài "Mắt em bị mù ạ."Hà Hoài "ách" một tiếng, đến diễn viên khác bên cạnh cũng nở nụ cười, hào hứng nhìn về phía Lâm Trứ. Lâm Trứ nghe vậy thì ánh mắt anh dừng trên vành tai cô nhóc, nhích sát người lại, hôn lên cổ cô, thấp giọng hỏi "Em bị mù lúc nào hửm?"Kỷ Vi đột nhiên bị hôn thì xém tí nữa đã nhảy dựng Hoài bụm mặt, hét lên trong im lặng không dám nhìn, quay người trở người bên cạnh đang muốn xem náo nhiệt đều kinh ngạc, nam thần lạnh lùng Lâm Trứ từ khi nào trở nên như vậy? Vi đẩy bả vai Lâm Trứ "Anh ngồi đàng hoàng lại đi."Lâm Trứ nương theo động tác của cô ngồi nghiêm chỉnh lại, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sườn mặt cô, giống như sắp thiêu này ánh đèn trên sân khấu sáng lên, vũ công xếp một hàng đi ra, hàng trước hàng sau đều được chiếu sáng, trong hội trường nghệ sĩ đến đông đủ, tiếng âm nhạc cất lên, MC bước ra sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên, trên màn hình xuất hiện những hình ảnh đầu tiên, Kỷ Vi nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn lên sân hoan phim lần này có không ít tác phẩm được đề danh, trong đó có bộ phim điện ảnh >.Kỷ Vi nhìn một hồi, quay qua hỏi Lâm Trứ "Đế ca không đến sao ạ?"Lâm Trứ "Nhóc con bị bệnh, cậu ấy ở nhà trông, không đến.""À." Khó trách không nhìn thấy Lâm Đế, Kỷ Vi lại hỏi "Cậu nhóc không sao chứ ạ?""Cảm mạo thôi."Kỷ Vi tìm điện thoại, nhắn cho Lâm Đế một tin wechat, hỏi tình huống của cậu Đế 【 Đã khá hơn nhiều rồi. Mà Vi Vi, làm sao em câu dẫn được Lâm Trứ vậy? 】Kỷ Vi nhìn Lâm Đế trả lời, chấn động.....Lúc này cô mới phát hiện trên wechat của mình có rất nhìn tin nhắn, đa số đều nói chuyện của cô và Lâm Trứ, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm, không dám trả cô đâu biết trên mạng hiện đang rầm rộ tin tức Lâm Trứ công khai yêu đương với cô bé mà mình nuôi dưỡng, chỉ một chút nữa thôi internet đã bị tê liệt hoàn Tử Đồng 【 Vi Vi, Lâm Trứ thật đúng là cầm thú nha, đến em mà cũng dám xuống tay. 】Kỷ Vi "......."Cô có loại dự cảm không tốt bây giờ đang ở trong hội trường nên Kỷ Vi không dám nhìn điện thoại lâu, vội vàng cất vào, trên sân khấu phần mở màn đã kết thúc, giờ đây là giây phút trao bộ phim > Lâm Trứ là nam phụ, đóng phim chỉ để hỗ trợ cho em trai mình, cho nên anh được đề cử vào giải nam phụ xuất sắc nhất. Bản thân Lâm Trứ đã nhận được rất nhiều giải ảnh đế – nam chính xuất sắc nhất, loại vai phụ này chỉ là đề cử cho vui mà thôi, ngày trước Kỷ Vi cũng đã nhìn thấy trên TV cảnh anh nhận giải hôm nay được tận mắt chứng kiến, tim cô vẫn đập liên anh nhận giải, hướng về phía microphone phát máy quay theo bản năng đều hướng về Kỷ Vi, thậm chí còn có người cầm máy đi đến trước mặt Kỷ Vi đỏ lên, có chút muốn né nói Lâm Trứ trầm thấp cất lời "Cảm ơn......"Một đoạn phát biểu lời cảm ơn, sau cùng Lâm Trứ lại nói "Cô ấy còn nhỏ, mọi người không cần dọa cô ấy đâu."Vừa mới dứt lời tiếng vang đã hò reo, Kỷ Vi nghe thấy bản thân bị nhắc đến, do không chuẩn bị trước nên đưa tay lên che mặt, Hà Hoài cũng đứng trước một microphone khác, cười trêu ghẹo "Anh biết cô bé còn nhỏ vậy mà cũng hạ thủ cho được...."Lời này tuyệt đối là lời những người khác đều muốn nói, tiếng reo vang dưới khán đài càng lớn hơn, Lâm Trứ bình tĩnh nhìn Hà Hoài, anh ta cười híp màn này tối nay chắc chắn sẽ đại bạo trên vào cửa, Kỷ Vi đã bị rất nhiều người chú ý, lúc này sự chú ý đạt tới đỉnh điểm, cô nhóc cứ một mực che mặt chính mình, nghĩ cũng không dám cạnh đều là tiếng Trứ ngồi xuống bên cạnh, kéo tay Kỷ Vi ra, Kỷ Vi nghiêng đầu trừng anh một môi Lâm Trứ cong lên, trên mặt đều là ý cười, anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay là một tràng cười chúc như vậy ở cùng nhau, Kỷ Vi thì thấy lạ lẫm nhưng Lâm Trứ lại cứ tự nhiên như ở nhà, chắc cũng chỉ có già đời như anh mới có thể tự tại trong giới giải trí mà trao giải này còn kéo dài, càng về sau Kỷ Vi càng chống đỡ không nổi nữa, cô lui ra ngoài trước, đi vào xe nghỉ ngơi. Vừa mới lên xe thì điện thoại Lệ Thần liền vang lên, Kỷ Vi đỏ mặt tựa lưng vào ghế ngồi, đưa mắt nhìn Lệ Thần tay chân luống cuống tắt máy, cô tò mò hỏi "Là ai điện vậy ạ?"Lệ Thần khụ một tiếng "Một lát nữa em sẽ biết."Kỷ Vi 'dạ' một tiếng, cô có chút mệt mỏi, dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt lại, một lúc sau cửa xe bên cạnh mở ra, Lâm Trứ tháo cà vạt ngồi vào, Lệ Thần hạ thấp giọng, nói "Tiểu tiên nữ ngủ rồi."Lâm Trứ "Ừm."Anh vắt cà vạt lên, đưa tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của Kỷ Vi, thật ra thì cô chưa ngủ, lông mi run rẩy, điện thoại Lệ Thần lại vang lên lần ta ném như miếng khoai bỏng tay, vội vàng nhét điện thoại vào tay Lâm Trứ, Lâm Trứ nghiêng đầu Thần nói bằng khẩu hình miệng "Lâm lão gia đó."Lâm Trứ gật đầu nhận máy, vừa mới kết nối thông thì bên kia truyền đến một giọng nói giận dữ "Lâm Trứ, anh lấy trộm đồ nhà!""Sao anh có thể xuống tay được cơ chứ!""Anh biết Lâm gia hiện nay ra sao không? Đều điên rồi đấy. Anh nhanh đưa Tiểu Vi Vi về cho tôi ngay!""Còn nữa! Các người dám ở chung một phòng nữa chứ! Anh giỏi lắm, giỏi lắm! Tôi tức muốn hộc máu rồi..."Điện thoại bật loa ngoài nhưng âm lượng đã được chỉnh thấp, giọng Lâm lão gia truyền đến khiến Kỷ Vi không giả vờ ngủ được nữa, cô sợ vội mở to mắt dậy, vẻ mặt hoảng hốt nhìn Lâm Lâm Trứ không nghĩ đến Lâm lão gia sẽ nói một lèo như thế, đến cơ hội mở miệng anh cũng không có, nhưng dù vậy thần sắc anh vẫn rất bình tĩnh."Tụi con đã đặt vé buổi chiều bay về rồi ạ." Ngữ khí anh vẫn điềm đạm đáp lời."Vậy mau cút về đây! Thật sự bị tức chết rồi, anh cũng gần 40 rồi, sao có thể không hiểu chuyện vậy chứ? Anh không làm ba mẹ Vi Vi thất vọng hay sao?" Lâm lão gia lại một lần nữa hung hăng quát mắng, bên kia hình như có người khuyên ngăn, ông đẩy tay người nọ ra, nói "Hôm nay tôi không có ăn đường!"Giọng điệu Lâm Trứ lạnh hơn "Ông còn ăn đường sao?""Anh quản tôi sao!" Lâm lão gia thật sự hung dữ, dùng toàn bộ sức mà quát, "Vi Vi đâu! Sao nó không trả lời wechat của tôi!"Đây là lần đầu tiên Kỷ Vi nghe giọng Lâm lão gia tức giận như vậy, cô đã sớm co người một bên, cô nghe được ông nhắc đến mình thì nhanh chóng đến gần, nói vào điện thoại "Ông ơi, điện thoại con hết pin ạ."Giọng nói mềm mại, có ý muốn bình ổn lại tâm trạng Lâm lão Trứ duỗi tay, đặt điện thoại bên tai Kỷ Vi, một bàn tay khác lại ôm eo cô, kéo về phía Vi nhíu mày, nói "Đừng ôm em mà."Cô bị quát có phần sợ hãi, theo bản năng kháng lão gia bên kia nghe được, lại lập tức quát lớn "Ôm con? Lâm Trứ dám sao? Vi Vi, dù con mới 19 tuổi nhưng phải có suy nghĩ của mình. Lâm Trứ anh buông tay cho tôi...."Lâm Trứ khi nào bị Lâm lão gia quát sẽ bỏ ra, một ngày này anh lăn lộn mệt mỏi, ôm eo Kỷ Vi, bế cô lên đùi mình, hôn sườn mặt Kỷ Vi đỏ mặt cầm điện thoại, thiếu chút nữa đã rớt xuống, cô chỉ có thể thấp giọng nói với Lâm lão gia "Ông ơi, tụi con chiều nay sẽ lên máy bay, rất nhanh sẽ về đến nhà, ông cứ ăn cơm trước đi nhé, đừng ăn đường, tụi con về sẽ nói chuyện với ông.""Bây giờ con nói cho ông biết ngay, có phải Lâm Trứ ép buộc con đúng không?" Phía bên kia ông vẫn thao thao bất Vi vội vàng lắc đầu "Không có ạ."Lâm lão gia hét lên "Ông không tin!"
Cơn mưa mùa xuân rơi xuống tắm ướt mặt đất, đèn xe chiếu thoảng qua cổng lớn biệt thự Lâm gia. Chiếc xe Hummer dừng ở trước cửa, một người đàn ông từ trong xe bước xuống mang theo hơi nước đầu mùa, đọng lại giữa chân mày càng làm mặt anh thêm lạnh lẽo. Gần 0 giờ nên khu biệt thự vô cùng yên tĩnh, phòng khách lại le lói một chút ánh sáng, chân mày Lâm Trứ nhíu lại, mở đèn lớn lên, một thân màu lam ghé mặt lên bàn trà, hai chân duỗi ra, làn váy theo động tác của người đó dịch lên một chút, ẩn hiện có thể thấy được đôi chân dài trắng nõn, TV đằng trước đang hiện lên hai chữ “ngủ đông”. Anh đi qua, từ trên cao nhìn xuống. Cánh tay của cô gái đang ép xuống sách giáo khoa và hai bài thi, trông rất lộn xộn, bài thi dán vào mặt cô, khóe môi còn mang theo một chút nước bọt khi ngủ. Lâm Trứ giơ tay xem đồng hồ, lại nhìn thêm một cái, ngày mai là thứ ba, hiển nhiên đây không phải là ngày nghỉ, anh kéo cổ áo, khom lưng ôm cô gái lên, cô gái trong lồng ngực mềm mại, váy buông xuống, dán sát vào cánh tay anh, Kỷ Vi hút giọt nước miếng còn vương bên khóe môi lên, bởi vì cảm giác được thân mình động đậy, mơ hồ mở mắt. Lâm Trứ đã bước lên lầu. Kỷ Vi chỉ cảm thấy đong đưa, tầm mắt từ cổ áo sơmi màu đen của anh hướng lên trên, đụng hầu kết, cằm, cái mũi, cuối cùng, đối diện với đôi mắt không có cảm xúc gì của anh. Hai người giữ nguyên tư thế này nhìn nhau hai giây, Lâm Trứ hơi buông lỏng cánh tay, muốn đặt cô xuống. Kỷ Vi phản ứng lại, vội vàng ôm cổ anh thật chặt, đầu chôn vào ngực anh còn đang hơi ẩm ướt do dính nước mưa “Em tê lắm, đứng không vững.” Lâm Trứ “……” “Tỉnh rồi thì tự mình đi.” “Em không muốn.” Kỷ Vi ở trong lòng ngực anh, giọng nói mềm mại làm nũng. Lâm Trứ nhìn người đang chôn mặt trong ngực anh chỉ thấy mỗi đầu tóc rối, đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới nâng chân dài, tiếp tục đi lên phòng, ngữ khí hơi lạnh lùng, có phần trách mắng “Tại sao lại ở dưới lầu trễ như vậy?” Kỷ Vi ngửi mùi hương của anh từ cổ áo sơ mi, bĩu môi. “Chờ anh đó.” “Anh không phải lúc nào cũng về.” Lâm Trứ nhíu mày. Kỷ Vi “Thì em cứ chờ vậy thôi.” Dù sao bài tập cô cũng làm không được, hồi ở thị trấn Thanh Giang cũng được tính là có thành tích tốt, nhưng tới Kim Thành rồi, học ở nhất trung Kim Thành, được coi là trường trọng điểm cao trung, cô liền theo không kịp. Lâm Trứ không nói nữa, ôm người vào căn phòng được trang trí bằng màu trắng và xanh lam nhạt, phòng của con gái có một mùi hương, ngửi qua rất thơm, một vẻ đẹp quyến rũ không thể nói vờn quanh bên người, Lâm Trứ một thân màu đen, lạnh lẽo sắc bén, đặt cô lên trên giường, Kỷ Vi vẫn ôm cổ anh thật chặt. Lâm Trứ thấp giọng nói “Buông tay.” Kỷ Vi nhắm mắt lại giả chết. Lâm Trứ “……” Giằng co một giây, anh duỗi tay, gỡ tay cô ra khỏi cô mình, đem cánh tay trắng nõn của cô kéo xuống, Kỷ Vi lúc này mới xoay người mở to mắt nhìn anh, lẩm bẩm “Có phải anh lại đi quay phim tiếp không?” Lâm Trứ đứng thẳng người dậy, kéo chăn được gấp gọn gàng dưới chân giường lên, bung ra rồi đắp cho cô, nói “Ừ.” Kỷ Vi lập tức xoay người, để lại cái ót cho anh. Lâm Trứ không có cảm xúc gì, nghiêng đầu đưa tay đến đèn bàn trên tủ đầu giường, vặn đến mức nhỏ nhất, lúc này mới quay người đi về phía cửa, thuận thế giơ tay tắt hết đèn trong phòng đi, người mới ra đến cạnh cửa, Kỷ Vi ở phía sau gọi lại “Trứ Nhi….” Bước chân Lâm Trứ dừng lại, kéo cổ áo, nửa ngày mới nói “Gọi là anh trai.” Kỷ Vi cười hì hì “Anh trai.” Giọng cô gái mềm mại trong bóng tối lại càng thêm dịu dàng, cửa phát ra âm thanh bị đóng, Kỷ Vi cuộn người lại trong chăn, nhìn ánh đèn ở đầu giường đang phát ra màu cam ấm áp, dần dần chìm vào giấc ngủ, không quan tâm đến bài tập chưa làm được, ngủ trước rồi nói sau. …… Mỗi một bước đi, đêm lại càng khuya. Từ trong phòng Lâm Chấn đi ra đã là hai giờ sáng, Lâm Trứ xoa ấn đường, đi lên lầu, trở về phòng nghỉ ngơi. …… Sáng sớm đầu mùa xuân, sương sớm ban đêm vẫn còn, Lâm Trứ mặc đồ thể thao từ trên lầu đi xuống, dì Trần giúp việc đang thu dọn sách bài tập của Kỷ Vi, nhìn thấy Lâm Trứ, thân thiết hỏi “Tối hôm qua mới về sao?” Lâm Trứ gật đầu “Dạ.” Dì Trần đưa mắt nhìn lên lầu hai, sau đó bước đến trước, đưa bài tập trong tay cho Lâm Trứ, thấp giọng nói “Bài tập của Kỷ Vi vẫn chưa làm xong, cậu nhìn xem?” Lâm Trứ cúi đầu, khớp xương rõ ràng ở đầu ngón tay lật mở trang đầu tiên ra xem, lại lật tiếp trang thứ hai, nhìn qua phần bỏ trống trong bài thi, dì Trần lại nói “Tuy rằng hiện giờ chương trình giáo dục ở đâu cũng gần giống nhau, dù cho lúc còn ở trấn Thanh Giang thành tích của Kỷ Vi tốt, nhưng qua bên này chắc chắn sẽ phải có chút gắng sức.” “Cậu thường xuyên lại không có ở nhà, dì nhìn cô ấy học cũng thật sự không lên tiếng được.” Lâm Trứ tiếp tục lật bài, nói “Con biết rồi.” Dì Trần lại nói “Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, đến dì nhìn cũng thấy đau lòng, lúc vừa tới vẫn luôn khóc, hiện tại thì tốt hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thật sự hòa nhập vào trong nhà này, chỉ duy nhất cô ấy tương đối thân thiết với cậu.” Lâm Trứ không hé nói gì, đặt bài thi xuống, đi ra cửa, tiến vào đường băng bắt đầu chạy lên, chỉ chốc lát hình bóng càng lúc càng xa. …… Lúc Kỷ Vi tỉnh lại giống như từ trên giường nhảy xuống, cứ xõa nguyên đầu tóc mà chạy xuống lầu, dì Trần thấy thế kêu cô một tiếng, Kỷ Vi khom lưng chào dì Trần một tiếng, sau đó chạy ra cửa đứng, vừa ra lại thấy hình bóng Lâm Trứ đang chạy bộ, lúc đó cô mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cô thuận tay vuốt lại tóc, lại thấy Lâm Trứ chạy về phía bên này, mồ hôi chảy xuống cổ áo, cổ anh thon dài trắng nõn, cô cười tủm tỉm nói “Sớm quá.” Lâm Trứ Trứ nhíu mày “Sao không mang giày mà đã chạy ra đây?” Kỷ Vi cúi đầu nhìn thấy, hắc hắc cười hai tiếng “Có chút vội vàng.” “Quay về mang giày đi, mặt đất lạnh.” Kỷ Vi nhìn anh đi ngang qua, toàn thân mang theo đầy mồ hôi, chân nhấc lên, xoay người đuổi theo bước chân của anh, nhìn bóng dáng rộng lớn của anh, Kỷ Vi nhấp môi cười, tiến đến bên cạnh hỏi, “Anh sẽ ngây ngốc ở nhà bao lâu vậy? Tối nay em tan học vẫn có thể nhìn thấy anh không?” Lâm Trứ Trứ đi về phía trước, xoa xoa cổ, “Đợi lát nữa đưa em đến trường.” “Oh yeah.” Kỷ Vi hoan hô một tiếng, chạy nhanh hai bước, từ phía sau ôm eo anh một chút, người đàn ông nhíu mày, đang muốn mở miệng nói thì Kỷ Vi đã từ sau lưng anh chạy trốn đi, hấp tấp vào thẳng phòng Lâm Chấn, gọi “Ông ơi, chào buổi sáng.” “Ai da, bị con dọa chết ta.” Lâm Chấn đang ăn vụn đường bị cô gọi một tiếng, nhanh chóng đem đường giấu đi, Lâm Trứ đi theo phía sau cô tiến vào, đôi mắt lãnh đạm nhìn ông, Lâm Chấn đang cầm đường, “…….” Ông trừng Kỷ Vi một cái, đường của ta. Kỷ Vi chắp tay trước ngực, xin lỗi ông…. Lâm Chấn trong lòng hừ một tiếng. …… Trở về phòng, rửa mặt xong xuôi, mặc đồng phục vào, Kỷ Vi tự mình cột một kiểu tóc, cái này là hôm qua cô học được trong một đoạn video, chuẩn bị tốt rồi cô bước xuống lầu, dì Trần nhìn cô gái tràn đầy thanh xuân mỉm cười, lại nhìn qua một người đàn ông đang yên tĩnh ăn cơm, thuận tay xoa đầu Kỷ Vi “Hôm nay là chú Lưu đưa con đi đến trường hả?” “Không phải, Trứ Nhi đưa con đi.” Kỷ Vi cười tủm tỉm. Người đàn ông đang ăn cháo bên bàn hơn dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục dùng bữa. Dì Trần nhịn cười nói “Mau ăn đi, không lớn không nhỏ.” Kỷ Vi dạ’ một tiếng, đi qua ngồi xuống, Lâm Trứ nhấp khóe môi, đầu ngón tay gõ vào bàn, “Anh đi lấy xe.” “Dạ!” Kỷ Vi gật đầu thật mạnh, sau đó nhanh chóng ăn bữa sáng, dì Trần đưa bữa sáng lên phòng giúp Lâm lão gia ăn, Kỷ Vi nghe được âm thanh bên ngoài, vội vàng lau miệng, đem chén đũa trên bàn thu dọn đặt vào bồn rửa chén, lau dọn bàn ghế sạch sẽ mới đưa tay cầm lấy balo, chạy nhanh ra cửa. Đây vẫn là lần đầu tiên anh đưa cô đi học, lại còn tự mình lái xe, Kỷ Vi muốn kéo cửa ngồi vào ghế phụ, nhưng kéo mãi vẫn không ra, Lâm Trứ hạ cửa kính xe xuống, ngón tay kẹp điếu thuốc, nói “Ngồi phía sau.” Kỷ Vi thiếu chút nữa đá cửa, “Em không thể ngồi ghế phụ sao?” “Ghế sau an toàn hơn.” Kỷ Vi nhìn sườn mặt lạnh lùng của người đàn ông, tức giận kéo cửa sau ra lên ngồi, cô đặt balo ở một bên, tay đặt lên hai đùi, nhìn anh hỏi “Tối nay sẽ ở nhà sao?” Lâm Trứ không trả lời cô, ngậm điếu thuốc trong miệng, quay đầu xe, đi ra cửa lớn của biệt thự. Kỷ Vi tiện đà lại hỏi “Sáng sớm anh hút thuốc thì có khác gì ông ăn đường buổi sáng đâu chứ?” Lâm Trứ mặt mày nhàn nhạt “Ông sẽ tăng đường huyết.” “Nhưng anh hút thuốc cũng có hại cho sức khỏe mà.” Khó được gặp anh nên Kỷ Vi nói đặc biệt nhiều, dù sao không cũng không tìm ra đề tài để nói, trên thực tế bộ dạng anh hút thuốc rất tuấn tú, ít nhất so với thời điểm anh không hút thì nhìn có chút khí chất hơn. Lâm Trứ từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, một giây sau dập tắt điếu thuốc, Kỷ Vi nhìn khớp xương hiện rõ ràng ở đầu ngón tay anh, nhất thời có chút tiếc nuối, sao mình lại nói nhiều thế cơ chứ ….. Nhất trung Kim Thành là một trường công, đồng thời cũng là cao trung trọng điểm, Kỷ Vi đang học lớp mười, vẫn chưa phân ban, thành tích dựa theo thành tích đã từng học ở trấn Thanh Giang, được phần vào lớp ba, là một lớp bình thường. Đến trước cửa trường học, Lâm Trứ liền dừng xe, Kỷ Vi biết thân phận của anh đặc thù, cũng không nhiều lời, lấy balo đeo lên, hỏi “Tan học anh đến đón em sao?” Lâm Trứ “Phải ra ngoài có việc rồi.” Kỷ Vi có chút thất vọng “Dạ được.” Mở cửa xuống xe, đang chuẩn bị đặt chân xuống, Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Lên lớp 11 việc học sẽ nặng hơn, có muốn ở nội trú trong trường không?” Kỷ Vi trong lòng lộp bộp một tiếng, tay đặt trên cửa, “Không cần.” Ngay sau đó lập tứ đẩy cửa ra xuống xe, đeo balo đi vào trong trường, tóc trên đầu cột không chắc, chạy được một nữa lại bị xõa bung ra, Kỷ Vi luống cuống tay chân tóm lấy tóc đang rớt xuống, quay đầu trừng chiếc xe hơi màu đen kia, ai mà biết chiếc xe đó đã thong thả mà rời đi. Kỷ Vi “…….” Thật tức chết mà! …… Chiếc xe màu đen không chạy ra khỏi trường mà tiến vào gara của trường gửi xe, đậu xe xong, Lâm Trứ một thân màu đen áo sơ mi từ trên xe bước xuống, tiến lên lầu, mặt anh lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc gì, anh đi đến văn phòng của thầy Cao chủ nhiệm lớp ba khối mười. Tới trước cửa, Lâm Trứ gõ cửa, bên trong truyền ra một tiếng “Mời vào.” Lâm Trứ mở cửa ra đi vào, thân mình cao lớn chặn phần lớn ánh sáng ở trước cửa, thầy Cao vừa ngẩng đầu nhìn thấy anh, sửng sờ hai giây, nhanh chóng đứng lên, “Lâm Trứ tiên sinh.” “Làm phiền thầy rồi.” Lâm Trứ mặt mày nhàn nhạt đi vào. “Không sao, đến sớm như vậy… là… vì thành tích của Kỷ Vi sao?” Thành tích kiểm tra của tháng trước đã công bố, điểm số Kỷ Vi đạt được thất thường, quan trọng là bài tập về nhà cô làm cũng không tốt, thầy Cao cũng định qua mấy ngày nữa sẽ gọi điện cho Lâm Trứ nói một tiếng. Rốt cuộc lúc trước đứa bé này là do Lâm Trứ nhờ anh chiếu cố giúp đỡ. Nghe nói ba mẹ cô bé đã mất nhiều năm trước, sống nương tựa với bà nội, nhưng năm trước bà đã qua đời vì bệnh.
Vì đi học sớm, khi Kỷ Vi đến lớp thì bạn học vẫn chưa nhiều, nhưng cô bạn cùng bàn thì đã có mặt, hai bạn học nữ ngồi bàn trên cũng đang xem tạp chí, thấy Kỷ Vi tới, các cô gái đều chào hỏi, sau đó lại quay về vấn đề đang bàn Vi tính cách vẫn còn chút nhút nhát, bởi vì cô lớn lên ở quê nên những đề tài mà nữ sinh trên thành phố thảo luận cô không hiểu nhiều lắm, cho nên thường ngày cùng bạn bè cũng không có nhiều đề tài để nói. Bài tập tối hôm qua cô vẫn làm chưa xong, mở sách bài tập ra, quay sang hỏi cô bạn Liêu Mân cùng bàn "Cho mình mượn bài tập toán được không?" Liêu Mân cười một cái, bỏ quyến tạp chí xuống, lấy từ trong hộc bàn ra quyển bài tập toán, đưa cho Kỷ Vi, Kỷ Vi nhận lấy nói cảm ơn, ánh mắt đảo qua bìa tạp chí mà cô bạn mới đặt lên bàn. Ảnh bìa chính là Lâm Trứ. Anh mặc một chiếc áo sơmi màu xanh biển, ngồi ở trên ghế, cổ áo hơi mở rộng, thần sắc lạnh nhạt, cấm dục mà gợi cảm. "Cậu thích anh ấy không?" Liêu Mân nhích sát vào Kỷ Vi cười hỏi, tim Kỷ Vi đập nhanh một nhịp, cô 'ừm' một tiếng mơ hồ không rõ, không biết là có thích anh hay không. Nhưng chính bộ dạng mơ hồ này lại chọc cười Liêu Mân, cô bạn nói "Mình cũng thích anh ấy, toàn bộ nữ sinh trường chúng ta cũng thích đó, tụi mình đều là fans cứng của ảnh không đó...." "À, ừa." Kỷ Vi lại đánh mắt liếc nhìn người đàn ông trên bìa tạp chí thêm một cái, cảm thấy anh mặc áo màu xanh cũng không tồi. "Tiểu Vi Vi, nghỉ hè chúng ta đi thăm ban không?" Liêu Mân thật sự thích cô bạn ngồi cùng bàn này, lớn lên xinh đẹp thì không nói, tính cách mềm mại, quan trọng nhất là trên người bạn học nữ này có phần rất ngây thơ và thuần khiết. So với những nữ sinh khác thì ở chung dễ thở hơn rất nhiều. "Thăm ban?" Kỷ Vi cảm giác như mình đang làm hai việc, một bên chép lại đáp án câu hỏi bài tập, một bên rất muốn đem bìa tạp chí kia xé nát. "Đúng vậy, thăm ban, chính là đi xem anh ấy đóng phim." "Có thể chứ?" Kỷ Vi quay đầu lại nhìn cô bạn. Liêu Mân cười ha ha, "Đương nhiên có thể." Tiếp theo cô bạn chọc chọc gương mặt trên bìa tạp chí, nói thêm "Lâm Trứ nhà bọn mình sao lại hấp dẫn những cô gái nhỏ đi lạc thế nhỉ." Kỷ Vi trong lòng trề môi. Anh ấy mới không phải là của nhà các cậu. Nhưng cô chỉ dám ở trong lòng nói ra câu đó, cúi đầu tiếp tục chép đáp án, rốt cuộc cũng chép kịp cho đến khi tổ trưởng đến thu bài tập, sau khi nộp bài, Kỷ Vi lại lần nữa cảm ơn Liêu Mân, Liêu Mân xua tay ý bảo không có gì, số lần nói chuyện của hai người so với lần trước đã nhiều hơn gấp đôi. Từ sau ngày đó, Liêu Mân thích tìm Kỷ Vi nói chuyện phiếm. Đại khái bởi vì hai người có tham gia chung một cộng đồng hâm mộ thần tượng, nhanh chóng kéo gần khoảng cách hơn. Thế là Kỷ Vi mơ mơ màng màng trở thành bạn bè tốt của Liêu Mân. Kỷ Vi "???" Rất nhanh đã tan học, Kỷ Vi cúi đầu nhắn tin wechat với Lâm lão gia. Kỷ Vi 【○д○】 Lâm Chấn 【⊙o⊙? 】 Kỷ Vi 【 Ông ơi, Trứ Nhi đang ở nhà sao? 】 Lâm Chấn 【 Không có. 】 Tâm tình Kỷ Vi lập tức chùng xuống, chờ tiếng chuông vang lên, cô liền thu thập sách vở, động tác cứ chậm rì rì, Liêu Mân ở đằng sau đi lại, ôm cổ cô, "Tiểu Vi Vi, bọn mình định đi uống trà sữa trân châu, cậu muốn đi cùng không?" "Không được, mình phải về nhà ăn cơm." Kỷ Vi để mặc Liêu Mân bá cổ cô, đeo balo lên muốn đi ra ngoài, Liêu Mân với theo nói "Tiểu bảo bảo, cậu thật ngoan đó nha." "Đúng vậy, đúng vậy." Kỷ Vi quay đầu, lè lưỡi trêu Liêu Mân. Liêu Mân "......" Má ơi, đáng yêu quá đi. Hai người ngồi cùng bàn với nhau mới hơn một tháng, đây là lần đầu tiên Liêu Mân phát hiện ra sự đáng yêu của cô bạn mới chuyển đến này. Kỷ Vi tạm biệt Liêu Mân, nâng balo đi ra phía ngoài trường, đứng trước cửa xe chính là chú Lưu. Triệu Cẩn Sinh cùng hai nam sinh khác đi đằng sau nhìn thấy Tiểu Vi Vi lên xe, Chu Mục xoa đầu tóc, nói "Điều kiện nhà Kỷ Vi đúng là không tồi nha." Triệu Cẩn Sinh đã sớm nhận ra Kỷ Vi, nhưng cậu vẫn có chút ngại, cậu quay qua hỏi Liêu Mân, "Cậu với Kỷ Vi có thêm wechat nhau không?" "Vẫn chưa nữa." Liêu Mân buông tay. Tâm tình Triệu Cẩn Sinh nghẹn lại. Từ đầu Triệu Cẩn Sinh đã trộm thêm wechat Kỷ Vi, nhưng không rõ là Kỷ Vi thật sự không biết hay không thấy, tới giờ vẫn chưa chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu, thật xấu hổ quá. ...... Trở về Lâm gia, không thấy được chiếc xe màu đen kia của Lâm Trứ, thật ra chiếc xe Hummer của anh đó giờ vẫn hay để đây, nhưng sáng nay vì chở cô đi học nên đã lấy ra đến giờ vẫn chưa thấy về. Dì Trần nhìn thấy Kỷ Vi đi vào liền gọi cô "Vi Vi, lại đây cùng dì làm bánh tart trứng nào." Kỷ Vi 'dạ' một tiếng, tiến vào phòng bếp giúp dì Trần, dì Trần luôn muốn cô bé này sớm có thể hòa nhập vào Lâm gia, vừa làm bánh vừa cùng cô nói chuyện phiếm, "Công tác của Lâm Trứ có chút vội, chờ con có thời gian, con có thể đến công ty cậu ấy nhìn xem thế nào." "Dạ được, con còn có thể đi thăm ban đúng không ạ?" Kỷ Vi dùng ngón tay chạm vào đường trắng, đưa lên miệng ăn, dì Trần cười nói, "Đương nhiên có thể." Dì Trần lại hỏi "Sau này Vi Vi muốn làm gì?" Cô nhóc hiện nay mới chỉ mười bảy tuổi, thân hình cao gầy, làn da cũng rất trắng, dưỡng da thật tốt. Kỷ Vi lắc đầu "Con vẫn chưa biết ạ." "Không sao cả, từ từ suy nghĩ, vẫn còn hai năm nữa đấy." "Dạ." Đến giờ cơm chiều, Kỷ Vi đi lên lầu giúp Lâm lão gia ăn, trong phòng Lâm lão gia lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc trung y, ông muốn ăn bánh tart trứng, Kỷ Vi không cho, lông mày Lâm lão gia liền dựng thẳng lên, nhìn có chút dữ dằn. Kỷ Vi bẻ lén một phần nhỏ cho ông thì bị dì Trần thấy được, dì liền gõ nhẹ lên đầu Kỷ Vi. Kỷ Vi le lưỡi, trốn sang một bên. Sau khi ăn cơm xong, dọn dẹp nhà cửa hoàn tất, Kỷ Vi ngồi vào bàn, nhìn đống bài tập cảm thấy thật khó khăn. Dì Trần đi qua bên cạnh cô, nhìn một cái, hơi thở dài. Kỷ Vi nằm bò một hồi, lại cầm lấy di động chơi. Nhắn tin wechat cho Lâm Trứ 【 Tối nay anh không về hả? 】 Lâm Trứ không trả lời, Kỷ Vi tiếp tục chơi di động, cô biết anh rất bận, không về cũng không có biện pháp nào khác. Một lát sau, Kỷ Vi có chút buồn ngủ, cô quay đầu cầm lấy điều khiển từ xa, chuẩn bị mở phim xem, vừa lúc tìm thấy phim "Đại Thoại Tây Du 2", cô ngồi trên thảm, tay chống vào sô pha xem phim. Rất nhanh, hình ảnh xuất hiện, Đường Tăng giảng thuyết, Đại Thánh kiêu ngạo, Tử Hà xinh đẹp, Kỷ Vi nhìn một lúc, rất nhanh liền chảy nước mắt. Ngoài cửa truyền đến tiếng xe, theo phản xạ Kỷ Vi liền đứng dậy, đi nhanh về phía cửa, cô nhìn thấy Lâm Trứ mặt áo sơ mi đen từ trong xe bước xuống, bên ngoài có chút lạnh, Lâm Trứ lấy điếu thuốc trong miệng ra rồi dập tắt, đi lên bậc thang, đến gần mới phát hiện hốc mắt cô gái nhỏ đầy nước. . truyen bac chien"Sao lại khóc?" Kỷ Vi duỗi tay bắt lấy ống tay áo của anh, ngẩng đầu nói "Anh làm anh hùng tái thế của em được không?" Lâm Trứ "......" Thư ký ở phía sau "......" "Được không ạ?" vẻ mặt Kỷ Vi đáng thương, đầu ngón tay Lâm Trứ lau đi những giọt nước mắt vương trên má cô, thấp giọng nói "Được". Kỷ Vi "Vậy anh ôm em vào đi, em lạnh quá." Lâm Trứ "Tự mình đi." Kỷ Vi hất đôi dép lê qua bên cạnh, "Em không đi, em không có mang dép." Nhìn thấy bộ dạng trắng trợn này, Lâm Trứ híp mắt, cúi đầu nhìn cô nhóc, trong đầu lại vang lên lời nói lúc sáng thầy Cao nói với anh. "Trong lớp Kỷ Vi có chút cô đơn, tính cách cô bé không tệ, chính là luôn có bộ dạng ngây thơ, điều đó làm cho người nhìn rất xót thương. Tôi đã làm theo lời cậu nói, nhưng thành tích của Kỷ Vi vẫn trược dốc, hình như vẫn chưa quen phương thức dạy học ở bên này, cô bé nghe giảng không hiểu cũng không đi hỏi lại giáo viên....." Kỷ Vi duỗi tay, bày ra một bộ dạng đang cầu xin. Lâm Trứ không đáp ứng lời nói của cô, nhíu mày đi ngang qua bên cạnh cô, Kỷ Vi nghiêng đầu nhìn anh, một giây sau, Lâm Trứ khom lưng, bế ngang cô lên, ngữ khí lạnh lẽo, "Bài tập sao rồi?" Kỷ Vi "!!" Tâm trạng vui sướng vì được ôm nhanh chóng bị dập tắt. "Anh nhìn em làm." Lâm Trứ ôm người đi đến sô pha. Bên ngoài cửa. Thư ký Chiêm Vũ nhướng mày nhìn đôi dép lê màu hồng nhạt bị vứt cạnh cửa, sờ mũi cười một cái, khom lưng lên xe, ở trong xe, anh ta lấy điện thoại ra, đăng nhập vào wechat. 【 Phòng làm việc của Lâm Trứ 36 】 Chiêm Vũ 【 Còn nhớ cô bé năm ngoái Lâm tổng đưa về không? 】 Trợ lý A Mạo 【 Nhớ chứ nhớ chứ, đó là do tôi đi đón đó. Có chuyện gì sao? Đó là con gái ngoài giá thú của nam thần sao? 】 Người đại diện Thần ca 【 A Mạo, cậu muốn chết rồi đúng không?. 】 Chiêm vũ 【 Tất nhiên không phải con ngoài giá thú, ý của tôi là, chắc chỉ có cô bé mới là khắc tinh của Lâm tổng thôi. 】 Trợ lý A Mạo 【 Thật đáng sợ! Đúng vậy không? 】 Ban truyền thông 【 Đờ mờ???? 】 Ban truyền thông 【 Tôi muốn đi gặp cô bé kia.... Lần trước nghe A Mạo nói tôi cũng chưa từng gặp qua. 】 Trong nhóm chat cứ ríu rít, wechat của Lâm Trứ lại tắt âm, đương nhiên không thể nghe được, anh đặt Kỷ Vi xuống, đưa tay lật sách bài tập của cô. Thần sắc nhàn nhạt, cứ lật từng tờ một. Kỷ Vi ngồi ở trên sô pha, chép miệng, một câu cũng không nói được. Lâm Trứ quay đầu nhìn cô nhóc, hốc mắt cô vẫn còn nước mắt, con ngươi như được rửa qua một lần, sạch sẽ tinh khôi. "Không tính làm à?" Kỷ Vi duỗi tay, cầm lấy điều khiển từ xa bên kia, tắt bộ phim còn đang coi dở, bĩu môi lắc đầu. "Anh mời gia sư cho em." Giọng nói người đàn ông trầm thấp, lại có phần lạnh nhạt. Kỷ Vi "Anh không tự mình dạy em được sao?" "Anh không rảnh." Kỷ Vi "......." Hừ. Lâm Trứ không phản ứng, mặt mày vẫn nhàn nhạt, "Thứ bảy này anh mời gia sư đến dạy cho em, bù lại kiến thức." "Như thế phiền người khác quá." Kỷ Vi nắm lấy tay áo của anh, nói "Anh trở về nhiều một chút, dạy cho em." Lâm Trứ nhìn tay cô, nhẹ nhàng động một cái, ngón tay cô đã buông ra, anh nói "Làm bài tập ngày mai đi." "Em làm một mình hả?" "Anh ở đây." Câu nói "anh ở đây" làm Kỷ Vi nở nụ cười, cô trượt xuống thảm, lấy bút ra, bắt đầu nằm bò viết, Lâm Trứ kéo cổ áo, đi lên lầu, ôm máy tính xuống, ngồi trên sô pha, bắt đầu xem văn kiện. Kỷ Vi cắn đầu bút, liếc anh một cái, sau đó cười tủm tỉm, cúi đầu. "Trứ Nhi...." Làm một lúc, Kỷ Vi dùng bút chọc anh, Lâm Trứ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhàn nhạt nhìn cô, Kỷ Vi cười chỉ vào một chỗ, "Không biết làm, chỉ em đi." Lâm Trứ hơi cúi người nhìn xuống, sườn mặt của người đàn ông này vẫn mang theo nét lạnh lùng, Kỷ Vi cười ngọt ngào. Anh lấy bút, viết vài câu trên vở, một hàng công thức xuất hiện, một lát sau, anh gõ gõ trên máy tính. Lâm Trứ 【 Bài này, giải như thế đúng không? 】 Trương Việt 【 Gì đây?? 】 Trương Việt 【 Lâm tổng quay lại đọc sách bài tập rồi hả? Ha ha ha ha ha ha ha. 】 Lâm Trứ 【 Không phải cậu vừa mới tốt nghiệp sao? Là sinh viên. 】 Trương Việt 【 Ừa, đúng vậy. 】 ......
tiểu tiên nữ của lâm ảnh đế